Tự Dưng
Phan Mạnh Quỳnh
4:02Gặp em trong những người bạn thân quen một ngày mùa đông Nhiều năm xa cách kể từ lúc ấy chẳng còn chờ mong Và thời gian đã nhuốm màu trên ta nên giờ mình khác xưa Đôi nếp nhăn đầu mùa Giờ thôi xao xuyến nhưng còn bâng khuâng như chuyện vừa qua Chuyện thời thương mến chỉ bằng đan tay hôn vội vài giây Và rồi ta cũng có niềm chưa vui mất ngàn ngày để vơi Nhưng đã qua cả rồi khi vui hẵng nhớ Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương đã vấn vương rồi như sương một hôm mãi xa Để rồi nghĩ tới ta đau nhẹ tênh giữa trái tim Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên Và nhìn lại xem ta đang hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay Có khi bước không chung đường vậy lại hay Cảnh xưa nơi cũ những miền ta qua cũng nhiều đổi thay Mộng mơ hoa tuyết khắp trời trắng xóa đôi tà áo bay Giờ còn bóng dáng hai người an nhiên sau không ít những chênh vênh Mỉm cười với nhau lần đầu kể từ nỗi đau Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì (lúc xuân thì) Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương đã vấn vương rồi như sương một hôm mãi xa (một hôm mãi xa ah) Để rồi nghĩ tới ta đau nhẹ tênh giữa trái tim Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên Và nhìn lại xem ta đang hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay Có khi bước không chung đường vậy lại hay (yeah ahh ah-hah-hah) Huh-oh hah Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi (để quên đi) Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì (bao nhiêu mộng mơ) Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương đã vấn vương rồi như sương một hôm mãi xa ah-ah-ah hah Để rồi nghĩ tới ta đau nhẹ tênh giữa trái tim (giữa trái tim) Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên Và nhìn lại xem ta đang hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay Có khi bước không chung đường có khi mất nhau Có khi bước không chung đường vậy lại hay